2022-04-24 14:49:08 +05:30

15 lines
935 B
Plaintext

Người lữ khách đến từ phương xa, đeo đóa hoa trước ngực.
Vì theo đuổi cuộc sống không gò bó, lữ khách đã từ bỏ quê hương xa hoa rực rỡ.
Ở bên hồ nước mát lạnh ngọt ngào, hắn vô tình gặp được thiếu nữ với đôi chân mày nhíu chặt.
"Là lữ khách từ phương xa tới sao? Cũng được...ai cũng được."
"Hóa ra là nhạc sư à? Thế ngươi đừng dùng những lời sáo rỗng và âm nhạc để làm nhục ta."
"Chỉ mong ngươi có thể nhớ ta của bây giờ."
"Ta của ngày trước bị xem như tế phẩm 'ngày lễ'"
Lữ khách từ bỏ cố hương đi xa, đặt đóa hoa này trước ngực.
Vì trừ bản thân ra, chẳng yêu một ai, mà có thể tùy ý vứt bỏ hết thảy;
Một người như thế lại nhớ nhung thiếu nữ như lời hẹn, hơn nữa còn bí quá hóa liều...