2022-04-24 14:49:08 +05:30

17 lines
1.9 KiB
Plaintext

Tương truyền vào thời Nham Vương còn trẻ, mặt trời từng là cỗ xe tuần du khắp đại địa.
Khi ba chị em của trời đêm vùi thân trong tai họa, cỗ xe mặt trời cũng rơi vào vực sâu.
Sơn dân đều nói may mà nó đã được sửa chữa, một lần nữa chiếu sáng bầu trời đen tối.
Tuy mặt trời đã trở về bờ Tây vô cực, nhưng vẫn còn một mảnh vỡ đã vĩnh viễn lưu lại.
Sau khi sơn dân di cư vào thành phố cảng biển, đã đem mảnh vỡ nghiền thành tinh thạch, bán cho những người có mắt nhìn...
"Xin đừng nói đùa, đó đều là những câu chuyện lưu truyền chốn nhân gian không chút thiết thực, làm sao dễ dàng tin được"
"Thương nhân Thịnh Lộ Đình đã sớm xóa sạch những nghi ngờ, quên đi hết những quá khứ hoang đường"
"Dù sao thì những tinh thạch lấp lánh đó không thích hợp chế tạo đồ gốm, cũng không thích hợp làm nguyên liệu sơn màu xa xỉ"
"Theo như lời của thợ mỏ Vực Đá Sâu, tuy không phải là câu chuyện thật sự đáng tin"
"Chiếc đồng hồ này và một số tinh thạch, đều đến từ binh sĩ Thiên Nham vào 500 năm trước"
Vực sâu tăm tối nơi ánh sáng và bóng tối chiến đấu triền miên, dù với sức mạnh của Dạ Xoa cũng khó mà đương đầu lâu dài.
Người phàm càng cần có ánh sáng, mới không dễ bị lạc lối trong màn đêm luôn muốn nuốt chửng con người.
Binh sĩ Thiên Nham đã thu thập những tinh thạch phát sáng dùng để chiếu sáng, vừa hay cũng có ánh sáng trắng ngà tựa ánh trăng.
Để tính toán thời gian mà người phàm ở lại chốn vực sâu, chiếc đồng hồ là sự minh chứng cho sự tiếp nối không ngừng nghỉ, người trước ngã xuống người sau kế tục.