2022-04-24 14:49:08 +05:30

20 lines
1.5 KiB
Plaintext

Một chiếc đồng hồ bỏ túi trang nhã được trang trí bằng chuông ở đền thờ,
Kim đồng hồ luôn dừng tại thời điểm sương sớm chưa tan.
Khi bầu trời dần chuyển xanh, những giọt sương mai đọng lại trên lá cỏ cũng dần biến mất.
Dù rực rỡ tươi đẹp tựa như kính vạn hoa, cảnh đẹp cũng chỉ là trong chớp mắt.
Tôi đã từng cùng Saiguu đại nhân thưởng thức tiếng ve dưới ánh trăng trên con đường đêm mùa thu.
Khi đó tôi chỉ là một pháp sư quê mùa, trẻ tuổi và vô cùng bướng bỉnh.
Giống như một con chim sẻ líu lo, huyên náo để giữ vững quan điểm của riêng mình,
Nhìn nụ cười yếu ớt thoáng qua trên khuôn mặt của đại nhân, nhưng lời cô nói thật khó hiểu:
"Nếu muốn giữ mãi những khoảnh khắc tươi đẹp, thì chẳng khác nào cố gắng nắm chặt những hạt sương sớm trong tay".
"Ta đã tan biến tựa như sương sớm, và tất cả những ấn tượng của ngươi về ta chỉ là viễn cảnh còn sót lại."
Trong ký ức mơ hồ cô ấy đã nói điều gì đó vô cùng khó hiểu, khuôn mặt bi thương tựa ánh trăng, khiến tôi chợt bừng tỉnh...
Một lúc sau, cô ấy dùng tẩu thuốc gõ vào đầu tôi, vẻ mặt trách mắng và giễu cợt như mọi khi:
"Trời sáng rồi, Hibiki."
"Chúng ta cũng nên trở về thôi."