2022-04-24 14:49:08 +05:30

17 lines
1.2 KiB
Plaintext

Chiếc mặt nạ tế lễ sạch sẽ và thanh lịch từng thuộc về một vị thần nào đó,
một nụ cười yếu ớt hiện ra nơi khóe miệng, nhưng đôi mắt đã không còn linh hồn.
Tôi đã học tập trong đền một thời gian, và tự thấy mình đã trưởng thành rất nhiều.
Không còn ngu ngốc như lúc nhỏ, đã dần có thể gánh vác trọng trách.
Nhưng không hiểu sao, tôi càng lớn, khuôn mặt của Saiguu đại nhân lại càng trở nên u ám.
Hiện lên trên gương mặt cô không phải là lo lắng hay sợ hãi mà là một nỗi buồn sâu thẳm...
"Quy luật của thế giới vốn dĩ là vô thường. Bị ám ảnh bởi những thứ sắp tan biến, và mất đi ký ức lâu dài."
"Người mất trí nhớ cũng tựa như mất mạng. Đó chính là cái chết trong bóng tối vĩnh viễn."
Lần này, ngay cả cái mỉm cười cũng không thể che giấu được vẻ buồn bã,
Rõ ràng là ngày hội, nhưng tựa như đang sắp sửa chia tay...
"Nhân tiện, hãy kể cho tôi nghe về tên ngốc Konbu Maru đi..."
"Sao... ngươi còn sợ bà cô ta đây bắt hắn đi không bằng?"