2022-04-24 14:49:08 +05:30

14 lines
1.1 KiB
Plaintext

Lữ khách truy đuổi vận mệnh, cũng đuổi theo thời gian không bao giờ dừng lại.
Nhạc đoàn chống lại quý tộc, kết cục sẽ trôi dạt trong dòng thời gian chảy mãi.
Trong lộ trình dài đằng đẵng, tính toán tỉ mỉ đến mức nào cũng sẽ có lúc không chuẩn xác.
Mãi mãi sẽ không xảy ra trở ngại, chỉ lệ thuộc vào ánh sáng ngày đêm giao chuyển.
Để bắt lấy thời gian vô hình, lữ khách chỉ có thể chạy đua cùng bước chân của ánh sáng.
Các phủ đệ quyền quý hùng vĩ siêu phàm, cùng với nhạc đoàn vì lật đổ chính sách tàn bạo mà không thể an cư.
Hai kẻ đang có cùng bộ dạng bị dòng thời gian cuốn đi, chạy về vùng mây khói.
Vào đêm không trăng, bóng tối hiện ra bộ dạng mệt mỏi của kẻ tha hương.
"Âm khúc mênh mang đã tận, hợp tấu tốt đẹp đã đến hồi cuối"
"Khi tháp cao nghiêng đổ trên quảng trường lạnh như băng, ta có thể nhìn thấy nụ cười của nàng không?"