mirror of
https://github.com/Koko-boya/Grasscutter_Resources
synced 2024-01-31 23:23:19 +08:00
425 lines
52 KiB
Plaintext
425 lines
52 KiB
Plaintext
Mở màn
|
|
(Hoàng cung vô cùng lộng lẫy, phối cảnh nhất định phải thật lộng lẫy. Quốc vương bệ hạ vĩ đại, công chúa can đảm, và còn thị vệ trung thành của cô đang chờ trên sân khấu.)
|
|
Dẫn truyện: Nghe nói mơ ước của con người quý giá như vàng bạc, Ác Long đến vương quốc và chuẩn bị ăn hết tất cả ước mơ của con người.
|
|
Dẫn truyện: Lúc này quốc vương đang tranh luận với công chúa rằng bữa tối nên ăn rau hay ăn thịt.
|
|
Dẫn truyện: Ơ, tại sao không thể ăn cả hai chứ. Thị vệ trung thành nhất của công chúa đứng một bên và suy nghĩ.
|
|
Dẫn truyện: Nhưng anh ta chẳng qua là tiểu tốt vô danh, suy nghĩ của anh ta chẳng ai quan tâm cả.
|
|
|
|
(Trước khi ác long lên sân khấu phải bay ba vòng trên không, phun lửa, nhưng phải cẩn thận các phối cảnh trên sân khấu, còn nữa, đừng phun trúng khán giả!)
|
|
Ác long: Ước mơ giống như vàng bạc, không biết có ngon không đây?
|
|
|
|
(Khi ác long đáp xuống, sân khấu phải rung chuyển, nhất định phải có cảm giác thật chấn động! Nhưng cường độ đừng quá mạnh, tránh làm sập hìn nền bối cảnh.)
|
|
Ác long: Hây da. Mặt đất của cung điện lồi lõm quá, làm ta suýt tí ngã nhào khi đáp xuống rồi.
|
|
Ác long: Ồ! Hay lắm! Hay lắm! Con người nhỏ bé, ước mơ to lớn! Xem ra có thể ăn một bữa no rồi!
|
|
|
|
(Quốc vương bệ hạ bước lên, trực diện ác long, chính khí ngút ngàn.)
|
|
Quốc vương: Ác Long! Sao lại đến đây!
|
|
Ác long: Ác Long? Thật không lễ phép.
|
|
|
|
(Ác long dang cánh, che mất ánh sáng đèn sân khấu, ít nhất phải che mất một nửa mới được.)
|
|
Ác long: Một con rồng có kiến thức rộng lớn như ta, nên gọi là "Thiện Long"!
|
|
Ác long: Cùng tộc ta đều thích tài sản châu báu, nhưng ta đã tìm thấy được thứ còn quý giá hơn cả tài sản châu báu, đó chính là ước mơ của con người!
|
|
Ác long: Bất luận là đói hay no, con người vẫn luôn chất đầy mơ ước trong đầu, thật là kỳ diệu.
|
|
Ác long: Mơ ước của con người còn quý hơn vàng bạc, loài người đã nói như thế.
|
|
Ác long: (Bộ dạng tham lam) Hôm nay ta phải kiểm chứng xem, thứ quý giá hơn vàng này rốt cuộc có thể làm ta no bụng không.
|
|
Ác long: (Bộ dạng hung ác) Cơn đói khát đã làm mắt ta lóe tia giận giữ, ta đã không thể chờ đợi được nữa, muốn thưởng thức ngay.
|
|
Ác long: Quốc vương nhỏ bé, nếu ngươi quý trọng tính mạng của bản thân và người nhà thì hãy giao nộp tế phẩm đi!
|
|
Quốc vương: Đôi mắt như điềm gở của ngươi chẳng lẽ chỉ để trang trí, không thể phân biệt được kẻ nhu nhược và dũng sĩ hay sao.
|
|
Quốc vương: Cao thượng và mơ ước là thứ mà ta theo đuổi cả đời, làm sao dễ dàng từ bỏ chỉ vì một chút uy hiếp nhỏ nhoi chứ.
|
|
Quốc vương: Hãy đi đi! Ác Long! Vương quốc sẽ không nhường nhịn ngươi một chút nào đâu!
|
|
Ác long: Con người nhỏ bé nhưng dũng khí không nhỏ. Tuy nhiên, Thiện Long khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ càng.
|
|
Ác long: Hy sinh và diệt vong thứ nào nặng thứ nào nhẹ, hãy cân nhắc rồi đưa ra quyết định cho kỹ.
|
|
Ác long: Hơ hơ, ta sẽ ra ngoại thành ngủ một giấc, trước khi mặt trời lặn ta muốn thưởng thức bữa ăn ngon.
|
|
Ác long: Nếu ngươi không dâng lên thì ta sẽ tự đi lấy. Đến lúc đó đại sảnh sẽ là hang đá, còn hoàng cung sẽ là phòng ăn!
|
|
(Ác long phát ra tiếng gầm như muốn điếc tai, sân khấu cũng rung chuyển để thể hiện uy lực tiếng gầm của ác long. Đồng thời, chú ý cường độ không nên quá lớn, hoặc nghĩ cách dùng dây thừng để cố định tấm vách bối cảnh. Khi ác long bay khỏi sân khấu không cần phun lửa nữa, kinh phí nên để cho cảnh hoành tráng phía sau.)
|
|
|
|
Dẫn truyện: Ác Long rời khỏi hoàng cung, bay ra ngoại thành nghỉ ngơi, chờ đợi bữa ăn do quốc vương chuẩn bị.
|
|
Dẫn truyện: Quốc vương chính khí ngút ngàn không chút ý định khuất phục, chuẩn bị tập kết quân đội thảo phạt Ác Long.
|
|
|
|
Công chúa: (Khi công chúa điện hạ ra sân khấu nhất định phải bật đèn chiếu sáng!) Để bảo vệ vương quốc, con sẽ đích thân thảo phạt tên Ác Long muốn nuốt chửng ước mơ này.
|
|
Quốc vương: Con à! Con không hiểu về thân phận của mình rồi!
|
|
Quốc vương: Con là công chúa, sao có thể bướng bỉnh như vậy chứ.
|
|
Quốc vương: Chiến trường không phải là nơi thuộc về con, mà chính là hoàng cung lộng lẫy.
|
|
Công chúa: Là điều gì đã khiến cha quên đi lời dạy dỗ của người xưa: Đừng bao giờ từ bỏ sự cao thượng và mơ ước!
|
|
Công chúa: Con là công chúa, cũng là chiến sĩ, nên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia với dân chúng của vương quốc!
|
|
Công chúa: Giờ đây Ác Long xâm phạm, làm sao con có thể cứ ngồi trên cao mà nhìn được chứ?
|
|
Quốc vương: Con là chiến sĩ, nhưng hơn hết con vẫn là một công chúa.
|
|
Quốc vương: Cho dù là dân thường đi nữa thì ai lại có thể nhẫn tâm nhìn con gái mình bước vào nơi nguy hiểm chứ?
|
|
Quốc vương: Huống hồ chỉ mới mấy năm trước, con còn...
|
|
Thị vệ trung thành: (Leon thì không cần bật đèn) Khụ khụ! Bệ hạ xin cứ yên tâm, có thần ở đây, chuyến này thần nhất định sẽ bảo vệ sự an toàn cho công chúa!
|
|
Quốc vương: Nhưng ngươi vừa không có công trạng lại chẳng có danh tiếng, làm sao ta yên tâm được chứ.
|
|
(Quốc vương hất tay bảo Leon lui xuống)
|
|
Quốc vương: Thôi thôi, chờ ta triệu tập dũng sĩ nổi danh nhất trong vương quốc đến tháp tùng công chúa.
|
|
|
|
Dẫn truyện: Dũng sĩ nổi danh nhất trong vương quốc có ba người, ai ai cũng đều công danh lẫy lừng, thân thủ tuyệt vời.
|
|
Dẫn truyện: Ba người dũng sĩ đứng chờ bên ngoài, sẵn sàng bước lên diện kiến.
|
|
(Khi ba thị vệ bước ra sân khấu đều phải chiếu đèn. Kết hợp với hiệu quả chiếu sáng, có thể thêm một ít lông vũ bay bay cũng hay nhỉ?)
|
|
|
|
Dẫn truyện: Công thần có sự nghiệp vĩ đại, dũng sĩ danh chấn thiên hạ, Thị Vệ A.
|
|
Dẫn truyện: Công trạng của anh nhiều vô số kể, những chuyến mạo hiểm của anh được vạn người truyền tụng.
|
|
Dẫn truyện: Trong vương quốc, trừ những người vô tri ra, thì đại danh của anh còn ai mà không biết chứ?
|
|
(Thị Vệ A cầm kiếm bước lên trước, mặt hướng về khán giả. Ở đây, giọng của anh ta phải thật sự lớn, ít nhất phải lớn hơn ba phần so với các nhân vật khác.)
|
|
Thị Vệ A: Bạn à? Bạn chưa từng nghe qua chiến công của tôi sao? Vậy bây giờ tôi sẽ kể cho mà nghe!
|
|
|
|
Dẫn truyện: Mưu sĩ thường hay do dự không quyết, cẩn trọng quá mức, Thị Vệ B.
|
|
Dẫn truyện: Nhưng đã bao lần gặp phải đại nạn thì đều hóa nguy thành an.
|
|
Dẫn truyện: Có người phê bình anh ta lo trước lo sau, có người khen anh cẩn thận chu toàn.
|
|
(Thị Vệ B bước lên, cũng hướng mặt về khán giả.)
|
|
Thị Vệ B: Nếu có thể dùng trí tuệ thì cần gì phải động đến gươm đao? Muốn nghĩ ra diệu kế, đương nhiên không chỉ một ngày một đêm rồi...
|
|
Thị Vệ B: Bạn... bạn nói tôi sợ sao? Tôi, tôi cũng từng trải qua bao trận chiến, đừng xem thường tôi!
|
|
|
|
Dẫn truyện: Cựu chiến binh diệt rồng, đã quá quen thuộc với việc này, Thị Vệ C.
|
|
Dẫn truyện: "Diệt rồng cũng nhẹ nhàng như cắt rau, chẳng lẽ chỉ mình tôi cảm thấy như vậy sao?"
|
|
Dẫn truyện: Vừa nói anh vừa bày ra báu vật chiến đấu, kể lại chi tiết từng giai thoại truyền kỳ.
|
|
(Thị Vệ C bước lên, lấy từ trong rương ra một chiếc áo choàng, bày ra trước mắt khán giả.)
|
|
Thị Vệ C: Xem đây, chiếc áo choàng này có lai lịch không tầm thường đâu, câu chuyện trong đó nói ra dài dòng...
|
|
|
|
Dẫn truyện: Các dũng sĩ đều đã có mặt, họ đang chắp tay sẵn sàng.
|
|
Công chúa: Ta chưa từng nghe qua danh hiệu phức tạp như vậy, không biết trong đó có ý nghĩa gì không?
|
|
Thị vệ trung thành: Dùng danh hiệu trong sách để thêm thắt cho bản thân là thói quen gần đây của vương quốc.
|
|
Công chúa: À! Xem ra là do ta ngu muội, trào lưu này ta chưa từng nghe qua.
|
|
Quốc vương: Các dũng sĩ! Hoan nghênh! Chuyến hành trình này đầy rẫy gian nan, điều này không cần phải nói nhiều, chỉ mong các vị có thể chiến thắng quay về!
|
|
|
|
(Ba thị vệ lần lượt bước lên, đèn chiếu sáng phải phối hợp cho tốt.)
|
|
Thị Vệ A: Thần xin lấy những chiến thắng trong quá khứ ra để đảm bảo, thần thề sẽ mang chiến thắng này dâng lên cho công chúa!
|
|
Thị Vệ A: Có thần đi cùng, công chúa không cần lo lắng, chỉ một tên Ác Long nhỏ nhoi, không gì đáng nói!
|
|
Thị Vệ B: Ác... Ác Long nhỏ bé, không gì đáng sợ!
|
|
Thị Vệ B: Đợi thần bày mưu tính kế, nhất định sẽ khiến Ác Long đó không dám ngang ngược.
|
|
Thị Vệ C: Những gì họ nói đều có lý, nhưng đáng tiếc, có lẽ sẽ không có dịp để phô diễn sức mạnh đâu.
|
|
Thị Vệ C: Thần đã tiêu diệt vô số con rồng, danh tiếng vang xa. Tên Ác Long đó làm sao có thể không nghe danh mà khiếp sợ, hoảng hốt bỏ chạy chứ?
|
|
Dẫn truyện: Thế là, công chúa dẫn theo thị vệ trung thành của mình...
|
|
Dẫn truyện: Cùng ba vị dũng sĩ danh tiếng lẫy lừng kia xuất phát chinh phục Ác Long.
|
|
(Tất cả rời sân khấu. Khi rời sân, có thể nghĩ cách thêm một chút hiệu ứng, ví dụ như dùng ánh sáng mạnh để chiếu về hướng đoàn người bước đi, để thể hiện tiền đồ tươi sáng! Nhưng phải chú ý không được chiếu sáng vào khán giả bên dưới, tôi không muốn bị tố cáo vì chuyện này.)
|
|
|
|
Màn Giữa I
|
|
(Ngoại ô, khu rừng bên hồ, có thể nhìn thấy tòa lâu đài ở sườn núi xa xa. Phối cảnh khu rừng nhất định phải đặc biệt giống thật, đồng thời phải rải trước một ít lá rơi trên sân khấu, như vậy thì khi ác long bay qua sân khấu, sẽ cuốn theo lá rơi, có thể làm nổi bật tính chân thực của phối cảnh!)
|
|
|
|
Dẫn truyện: Bờ hồ ở ngoại thành có một nơi rất tuyệt, gió thổi thoang thoảng, cỏ xanh bao phủ, khiến cho người ta cảm thấy tâm trạng khoan khoái.
|
|
Dẫn truyện: Ác Long bay rồi lại dừng, khi đến chỗ này định nghỉ ngơi một chút.
|
|
(Ác long từ phía xa bay lên sân khấu, đồng thời bay ba vòng quanh sân khấu, cũng có thể bay nhiều vòng hơn, nhưng đừng phun lửa, tránh làm cháy các phối cảnh trên sân khấu.)
|
|
|
|
Ác long: Lâu đài ở xa xa trông giống như chú chim nhỏ ngủ trên cây, những con người nhỏ bé trong đó đã chuẩn bị bữa tối cho ta xong chưa nhỉ?
|
|
Ác long: Mặt đất vào giữa trưa nóng như lửa đốt, có lẽ ta nên đổi một nơi nào đó che được ánh mặt trời.
|
|
(Ác long đáp xuống bóng râm dưới táng cây, nằm co tròn định nghỉ ngơi. Lúc co tròn lại, phải chú ý đừng để đuôi làm hất đổ vách nền.)
|
|
|
|
Ác long: (Mệt mỏi) Vì một bữa ngon mà ta đã vượt ngàn dặm xa gió bụi mịt mù, sau khi căn dặn đám người nhỏ bé đó thì giờ đây bụng ta đang đánh trống kêu gào.
|
|
Ác long: Hy vọng đám người nhỏ bé đó biết điều, nếu không thì ta không còn đủ kiên nhẫn đâu.
|
|
|
|
Dẫn truyện: Thế là ác long nằm nghỉ dưới táng cây, lúc này phía bên kia xuất hiện một người trông như thương nhân đang vội vội vàng vàng.
|
|
(Thương nhân ra sân khấu, bước nhanh ngang qua bên cạnh ác long.)
|
|
Thương nhân: (Phẫn nộ) Chưa mở hàng gì cả là đã bị cái kẻ to mồm kia làm cho phải nhanh chóng thu dọn hàng hóa, thật là xui xẻo!
|
|
Thương nhân: Tuy tôi là thương nhân, nhưng cũng là người từ phương xa đến, chẳng lẽ quy tắc của vương quốc này là tiếp đãi khách như thế này sao?
|
|
Thương nhân: Cái kẻ to mồm này cũng đáo để thật, tôi kinh doanh nhiều năm nhưng chưa từng gặp khách hàng nào vô lý như thế.
|
|
Thương nhân: Giá đắt, thì anh ta vừa khóc vừa la rằng tôi lừa đảo; giá rẻ, thì anh ta lại càm ràm là chất lượng không tốt.
|
|
Thương nhân: Trả giá năm lần bảy lượt, tôi còn tưởng anh ta là người sành sỏi, đến cuối cùng, hóa ra là đùa cợt tôi!
|
|
Thương nhân: Hóa ra anh ta căn bản không có ý định mua bán, chỉ xem mua sắm như một cách "khiêu chiến" không dễ dàng "cãi thua"!
|
|
|
|
Dẫn truyện: Bên này thương nhân đang tức giận đùng đùng, đối diện lại xuất hiện một người ngùn ngụt lửa giận.
|
|
(Nhà mạo hiểm ra sân khấu, khác vị trí với thương nhân.)
|
|
Nhà mạo hiểm: Xui xẻo! Cái tên quái đản kia cứ bám theo riết, tôi vốn dĩ muốn đuổi theo ác long, làm gì có thời gian rảnh mà dây dưa với hắn?
|
|
Nhà mạo hiểm: Thân là nhà mạo hiểm, làm sao có thể mặc cho ác long hoành hành? Nhắc đến cái tên đó là lại thấy tức!
|
|
Nhà mạo hiểm: Tôi nói tôi chưa từng nghe danh hiệu của hắn, hắn liền bám riết không buông, cứ như tôi đã phạm phải lỗi lầm to lớn lắm ấy.
|
|
Nhà mạo hiểm: Không chỉ như vậy hắn còn chửi bới tôi nữa, nói rằng tôi truy đuổi ác long chỉ là làm việc dư thừa, chỉ là để thắng anh ta.
|
|
Thị Vệ A: (Sau cánh gà) Ác long! Đừng trốn nữa! Đừng kháng cự vô ích!
|
|
Thương nhân: Nghe giọng nói này! Chính là hắn!
|
|
Nhà mạo hiểm: Nhất định là hắn!
|
|
(Thương nhân và nhà mạo hiểm tức giận nhìn quanh khắp nơi, tìm kiếm hình bóng Thị Vệ A, hạ màn. Để tâm trạng của diễn viên thêm chân thật, trước khi lên sân khấu, có thể bảo họ tưởng tượng rằng Thị Vệ A đã lén ăn mất bữa tối của họ.)
|
|
|
|
Ác long: Con người cũng thật quá ồn ào, chưa thấy người mà đã thấy phiền rồi, cũng thật là.
|
|
Dẫn truyện: Hóa ra là dũng sĩ danh tiếng lẫy lừng, chỉ nhìn thấy anh ấy can đảm truy đuổi theo ác long, thậm chí không sợ mặt trời nóng rực.
|
|
(Thị Vệ A cầm kiếm bước ra sân khấu, bộ dạng tự mãn, dương dương đắc ý, chiếu đèn lên người anh ta.)
|
|
Thị Vệ A: Ha! Xem ra là danh tiếng của ta vang xa, nên cả ác long nghe danh cũng bị dọa thất kinh hồn phách.
|
|
Ác long: Con người nhỏ bé cứ ăn nói ngông cuồng như thế, thiện long không thể bỏ qua được nữa.
|
|
Thị Vệ A: A! Ác long! Làm ta tìm ngươi vất vả quá! Không ngờ ngươi dám tự nộp mạng! (Thị Vệ A rút kiếm chĩa về hướng ác long, định phát động tấn công.)
|
|
Ác long: Nhìn qua khí thế hừng hực của con người nhỏ bé, ước mơ của hắn ta như thế nào hãy để ta nhìn cho rõ.
|
|
Ác long: À... Ừm. (Ác long liếc mắt nhìn Thị Vệ A từ trên xuống dưới, lộ biểu cảm kỳ lạ.)
|
|
Thị Vệ A: Ác long sao không nói gì? Là ước mơ của ta quá vĩ đại nên làm cho nó nhất thời khó mà tiêu hóa chăng?
|
|
|
|
Dẫn truyện: Dũng sĩ nổi danh đang đối đầu với ác long, công chúa và mọi người cuối cùng đã đuổi kịp, lo sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
|
|
Dẫn truyện: Thị vệ vô danh cũng luôn quan sát chiến trường, những lời nói của dũng sĩ đã kích thích ý chí chiến đấu của anh.
|
|
(Leon ra sân khấu, tập trung nhìn Thị Vệ A, tự nói thầm.)
|
|
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Tư thế không chút sợ sệt của anh ta làm tôi ngưỡng mộ, chỉ mong rằng tôi cũng có cơ hội thể hiện dũng khí của mình.
|
|
|
|
Thị Vệ A: Nè! Ác long? Sao không dám nói chuyện? Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi mới biết sợ?
|
|
Ác long: Con người nhỏ bé đừng nghĩ nhiều, ước mơ của ngươi trông có vẻ to lớn nhưng thực ra là trống rỗng, có ăn hay không, ác long, à không, thiện long chỉ đang do dự.
|
|
Thị Vệ A: Ác long thâm độc! Chỉ là phải đối đầu với ta, mà lại phỉ báng ta như thế!
|
|
Thị Vệ A: Ta xem ngươi như một đối thủ đáng kính, nhưng ngươi lại dùng âm mưu gian xảo thế này!
|
|
Thị Vệ A: Ta, dũng sĩ danh tiếng lẫy lừng, tuyệt không khuất phục trước gian kế của ngươi, ác long, ngươi làm ta thấy đáng khinh! (Thị Vệ A bước lên trước, định giao chiến với ác long. Ác long lại tỏ vẻ mệt mỏi, ngáp thật dài.)
|
|
|
|
Dẫn truyện: Dũng sĩ diễn thuyết một cách tràn đầy kích động, làm cho cô ấy thường ngày phải chịu đè nén cũng không dằn được ngọn lửa hừng hực trong lòng.
|
|
(Đến lượt công chúa can đảm ra sân khấu! Tuy cảnh này không làm nổi bật hình tượng huy hoàng của cô, nhưng vẫn nên tập trung ánh sáng lên người cô. Ngoài ra, "không thể dằn được ngọn lửa trong lòng" chỉ là một cách nói tu từ, đừng có đốt sân khấu đấy. Mà nói chứ, có cách nào làm cho ánh đèn biến thành màu đỏ không? Bôi một ít nước ép quả dâu đỏ không biết có được không...)
|
|
Công chúa: Tôi từ lâu đã chán ghét sự yên bình trong cung, lúc nào tôi mới có thể kề vai tác chiến với các chiến sĩ trên tiền tuyến đây.
|
|
|
|
Ác long: Thiện long chẳng qua là thấy phiền nên chẳng thèm phản bác, con người nhỏ bé trông có vẻ như muốn ép ta?
|
|
Ác long: Trước bữa ăn chính mà ăn nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị, nhưng sự việc đã đến nước này chắc cũng không cần quá câu nệ.
|
|
Dẫn truyện: Nói rồi ác long một hơi nuốt chửng mơ ước của dũng sĩ, nằm ngoài dự đoán của tất cả những người đang có mặt.
|
|
(Ánh sáng đen tối phát ra từ chỗ áo giáp của Thị Vệ A, ác long dang cánh, cúi người nuốt chửng lấy ánh sáng đen! Thị Vệ A thất kinh hồn phách ngã rạp xuống đất, bảo kiếm vẫn ở bên cạnh, biểu cảm đơ người. Nhưng mà, nhất định phải chú ý, lúc ngã xuống, động tác phải nhẹ thôi, để tránh làm sập vách phối cảnh, dù sao thì Thị Vệ A cũng mặt áo giáp đó.)
|
|
|
|
Ác long: Chẳng khác gì so với dự đoán của thiện long, ăn vào cứ cứng thế nào ấy, nhưng chỉ nói riêng về cảm giác khi ăn lại rất tuyệt vời.
|
|
(Ác long mãn nguyện liếm mép, tung cánh lên cao và bay ra ngoài.)
|
|
Công chúa: Dũng sĩ lại bị đánh bại một cách dễ dàng như thế, hóa ra anh ta không phải là dũng sĩ thật sự, mà là thiên tài diễn thuyết.
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Hóa ra danh tiếng và năng lực của anh ta không khớp với nhau, công danh hư ảo sớm muộn rồi cũng khiến bản thân chịu thiệt.
|
|
Dẫn truyện: Ác long vẫn chưa no bụng, công chúa và đoàn người nhìn nó bay đi, không biết đến nơi nào.
|
|
(Hạ màn. Công chúa nên đứng giữa sân khấu, mãi cho đến khi tấm màn được hạ xuống hoàn toàn, phải để cho khán giả thấy được tư thế anh hùng của công chúa điện hạ!)
|
|
|
|
Màn Giữa II
|
|
(Vương thành, chỗ cổng thành, ngọn cờ phấp phới trong gió, thể hiện khí thế hừng hực. Ác long từ bên ngoài cửa sổ bay vào trong sân khấu, đáp xuống trước cổng thành, nhìn quanh bốn phía. Tuy rằng hiệu quả của việc đáp xuống trên cổng thành sẽ hay hơn, nhưng bối cảnh sân khấu có thể không chịu nổi trọng lượng của ác long, cho nên cứ đáp trước cổng thành đi!)
|
|
|
|
Dẫn truyện: Ác long bay khỏi lâu đài, đến chỗ cổng thành nghỉ ngơi.
|
|
Ác long: Ban ngày nhưng không thấy bóng dáng của thủ vệ đâu, chẳng lẽ là sợ nộp mạng hay sao?
|
|
|
|
Dẫn truyện: Ác long nghỉ ngơi ngay tại nơi này, không tránh không né gì cả, không lâu sau, nhóm người của công chúa đã đuổi kịp ác long.
|
|
Dẫn truyện: Kỵ sĩ trung thành vẫn luôn đi đầu tiên, do đó anh là người phát hiện ra ác long đầu tiên.
|
|
(Leon ra sân khấu trước, nhìn về khán giả và nói.)
|
|
Thị Vệ Trung Thành: (Kiên định) Ác long lại dám ngông cuồng như vậy, ta đã hứa với quốc vương, tuyệt đối không để nó đến gần công chúa.
|
|
Thị Vệ Trung Thành: (Hơi lo lắng) Lúc khởi hành, mưu sĩ trông có vẻ tràn đầy tự tin, không biết anh ta đã có sẵn cách để đối phó với ác long chưa nữa.
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Tương truyền rằng anh ta gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm nào, cũng đều có thể hóa dữ thành lành.
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Những kẻ lỗ mãng thường hay chịu thiệt vì sơ sót, người cẩn thận như mưu sĩ mới xứng danh trí tuệ.
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Hiện tại chưa có kế sách vẹn toàn, e rằng không phải lúc kinh động ác long.
|
|
Dẫn truyện: Thị vệ trung thành không dám manh động, đem tin tức phía trước nói nhỏ với những người khác.
|
|
Dẫn truyện: "Nhân lúc ác long đang nghỉ ngơi, hiện tại là thời cơ tốt để tính kế lâu dài."
|
|
Dẫn truyện: Nói rồi cô ấy cẩn thận tiếp cận, lo sợ ác long bị đánh thức bởi tiếng bước chân của cô.
|
|
(Công chúa ra sân khấu, đứng phía trước Leon, nhìn thẳng khán giả, tự nói thầm.)
|
|
|
|
Công chúa: Mưu sĩ nói rất có lý, hữu dũng vô mưu là đại kỵ trong tác chiến.
|
|
Công chúa: Cũng may nhờ có thị vệ trung thành đã sớm nắm được hành tung của ác long, chúng ta mới có được thế chủ động.
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Đây chẳng qua là bổn phận của tôi mà thôi, không đáng được công chúa khen ngợi.
|
|
Công chúa: Nhưng trên đời này, thưởng phạt phân minh là chuyện nên làm, vinh dự vốn nên thuộc về anh thì cũng không cần khiêm tốn.
|
|
Công chúa: Mưu sĩ không đi theo, tại sao anh ta lại chần chừ, chẳng lẽ có việc gì đang níu chân sao?
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Anh ta nói có diệu kế có thể dẹp được tai họa do ác long gây ra, vậy chắc do quá nhiều phương án nên khó mà quyết định.
|
|
|
|
Dẫn truyện: Bất luận người khác nghị luận như thế nào, mưu sĩ cẩn thận vẫn cứ không nói lời nào, chau mày căng thẳng.
|
|
(Thị Vệ B ra sân khấu, thần thái lo lắng và căng thẳng.)
|
|
Thị Vệ B: ...
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Mưu sĩ xin hãy nhìn kìa, ác long ngay trước mắt, nếu có diệu kế gì xin hãy chỉ giáo.
|
|
Thị Vệ B: ...Diệu, diệu kế? Tình... tình hình trước mắt khác quá xa so với dự tính, chỉnh sửa kế hoạch cần có thời gian...
|
|
Ác long: Haha, chỉ cần có được kế hoạch trước khi trời tối, đảm bảo đủ thời gian cho ngươi suy nghĩ.
|
|
(Ác long vốn đang nằm trước cổng thành đột nhiên ngẩng đầu lên, phun lửa lên bầu trời! Nhưng phải cẩn thận đừng làm cháy lá cờ, dù sao đạo cụ trên sân khấu không có chống lửa, nếu bị đốt thật thì phiền lắm.)
|
|
|
|
Công chúa: Sao ác long lại đột nhiên mở miệng? Hóa ra không phải nó ngủ thật, chỉ là đang giả vờ ngủ, lừa chúng ta mắc bẫy!
|
|
Thị Vệ B: A!
|
|
(Thị Vệ B hoảng hồn bỏ chạy, luống cuống chạy xuống sân khấu. Mọi người tỏ vẻ kinh ngạc.)
|
|
Dẫn truyện: Thị vệ B lúc này mắt trợn to kinh hãi, suýt chút đã quỳ xuống xin tha.
|
|
Dẫn truyện: Chỉ thấy anh ta vừa liên tục nói xin lỗi, vừa chạy về hướng cổng thành không chút do dự.
|
|
Dẫn truyện: Công chúa và thị vệ trung thành của cô vội vàng đi tìm kiếm mưu sĩ, chỉ để lại ác long đang cười ngặt nghẽo tại chỗ cũ.
|
|
Ác long: (Khinh thường) Lúc đầu quốc vương năm lần bảy lượt phản đối ngược lại cũng hay, giờ đây chỉ riêng mấy trò cười cũng đủ làm ta no rồi.
|
|
|
|
Dẫn truyện: Công chúa để cho thị vệ trung thành đi tìm mưu sĩ bỏ trốn, một mình trở lại trông giữ ác long.
|
|
(Tuy không có lời thoại, nhưng ánh sáng vẫn nên chiếu lên người công chúa điện hạ trước.)
|
|
Công chúa: (Nhìn về khán giả, tự nói) Chẳng lẽ mưu sĩ không nhiều kế sách như hắn ta từng khoe mẽ, nhưng giờ đây mình biết dùng cách gì để bảo vệ vương quốc đây?
|
|
Công chúa: Chúng ta vốn dĩ có thể nhân lúc nó không để ý mà đột kích ác long, nhưng hiện tại thì nó lại đang bình thản chờ mình đến.
|
|
Công chúa: Mưu sĩ hoang mang cắm đầu bỏ chạy, thị vệ trung thành của mình thì đang đuổi theo truy bắt hắn.
|
|
Công chúa: Còn thủ vệ vốn dĩ nên đứng canh giữ lại chẳng thấy bóng dáng, cổng thành rộng mở nhưng không ai bảo vệ.
|
|
|
|
Dẫn truyện: Thủ vệ lão thành chậm trễ bước đến, gương mặt anh ta vẫn còn say mèm, bước đi thì lảo đảo.
|
|
(Thủ vệ lão thành ra sân khấu.)
|
|
Thủ vệ lão thành: ...Hơ. Tôi nói này, món ngon rượu ngon và mỹ nữ, những năm tháng hòa bình mới tuyệt vời làm sao.
|
|
Thủ vệ lão thành: Những gã có địa vị cao quý kia, làm gì hiểu được nỗi vất vả của những tiểu tốt phơi nắng dầm sương như chúng tôi.
|
|
Thủ vệ lão thành: Cái gì ác long, cái gì mưu sĩ, toàn là nói năng nhăng cuội.
|
|
Thủ vệ lão thành: Tôi mắt thì mờ, tai thì lãng, tay cũng run, lưng cũng đau, nếu muốn diệt rồng, làm gì đến lượt tôi xung phong chứ?
|
|
|
|
Dẫn truyện: Thủ vệ trẻ tuổi tuy rằng được tiền bối "huấn luyện", nhưng nguyện vọng bảo vệ vương quốc không hề thay đổi.
|
|
(Thủ vệ trẻ tuổi ra sân khấu.)
|
|
Thủ vệ trẻ tuổi: Vì công chúa! Tôi không thể để con ác long kia hoành hành!
|
|
Thủ vệ trẻ tuổi: Mưu sĩ nhát gan đã chạy mất, chỉ có tôi!
|
|
Thủ vệ trẻ tuổi: Đứng lên vào thời khắc nguy hiểm, diệt trừ ác long tham lam, cứu vương quốc khỏi tai nạn!
|
|
Thủ vệ trẻ tuổi: (Rút kiếm bước lên phía trước) Ác long! Trước khi chết, ngươi còn lời phỉ báng gì muốn nói không?
|
|
Ác long: (Vui vẻ) Hay lắm hay lắm! Hãy để thiện long xem xem ngươi có thực lực hay không!
|
|
(Ác long lại bay lên không trung, nhìn xuống người thủ vệ trẻ tuổi, còn thủ vệ thì không hề chậm trễ, cầm lấy cung tên, bắn về phía ác long đang bay lượn. Chỉ cần tạo tư thế là được, đừng có bắn thật, lỡ trúng người thì nguy hiểm lắm!)
|
|
|
|
Dẫn truyện: Trông thấy một trận ác chiến sắp sửa nổ ra, thị vệ trung thành vừa mới trở về.
|
|
(Leon nhanh chóng bước lên sân khấu. Lúc này, sự chú ý của khán giả đều đặt vào thủ vệ trẻ tuổi và ác long, cho nên hãy dùng ánh sáng chiếu vào anh ấy một chút.)
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Hành tung của mưu sĩ đã khó mà tìm được, chỉ hy vọng thủ vệ trẻ tuổi sức lực tràn trề đừng lơ là khinh địch.
|
|
Thị Vệ Trung Thành: A! Tôi vẫn đến trễ một bước rồi, bảo vệ công chúa vốn nên là chức trách của tôi!
|
|
Dẫn truyện: Người đến trễ đã phát ra những lời cảm thán vô dụng, mà ác long thì như được thắp lên hứng thú.
|
|
(Ác long lao về phía thủ vệ trẻ tuổi với khí thế đáng sợ. Thủ vệ vội vã vứt đi cung tên trong tay, rút thanh kiếm ra, nhanh chóng ứng phó. Hai bên chiến đấu đầy kịch tính, thủ vệ trẻ tuổi cuối cùng vẫn không phải đối thủ của ác long, bị ác long đánh bay, còn ác long lại một lần nữa lao đến, nuốt chửng lấy ánh sáng đen chảy qua lớp áo giáp của người thủ vệ. Hiệu ứng chiến đấu này phải thật sự lợi hại! Ví dụ như, khi thanh kiếm của thủ vệ chạm với móng vuốt của ác long, có thể cho ác long cẩn thận phụ lửa, để mô phỏng hiệu quả lửa bay khắp trời...)
|
|
|
|
Dẫn truyện: Thủ vệ trẻ tuổi đang phạm phải đại kỵ hữu dũng vô mưu, ác long nuốt chửng mơ ước của anh ta mà không phải tốn bao nhiêu sức lực.
|
|
Thủ vệ trẻ tuổi: Hu hu... Chỉ trách tôi bình thường luyện tập chỉ đặt mục tiêu xa vời, bây giờ ra trận mới thấy được thực lực của mình...
|
|
|
|
Ác long: Tuy không đủ no, nhưng làm món khai vị thì cũng đủ làm ta hài lòng.
|
|
Ác long: Phân lượng thì không thể cưỡng cầu, nhưng hương vị cũng tạm xem là hợp khẩu vị.
|
|
Ác long: Thiện long bấm tay đếm nhẩm, trước bữa ăn mà đã có nhiều điều thú vị thật, chắc rằng bữa ăn chính nhất định sẽ rất thơm ngon.
|
|
Dẫn truyện: Cứ như thế, ác long chả thèm để tâm những lời hô hào của con người nhỏ bé, chỉ chép miệng rồi bay khỏi cổng thành.
|
|
(Ác long bay khỏi sân khấu, mọi người ngẩn ngơ nhìn theo bóng ác long bay xa, hạ màn.)
|
|
|
|
Màn Giữa III
|
|
(Ngoại thành, thôn làng. Trước khi mở màn, có thể đốt một ít củi sau cánh gà, để thể hiện không khí khói lửa.)
|
|
|
|
Dẫn truyện: Nhóm người của công chúa đã đến ngoại thành, thề phải tiêu diệt được ác long.
|
|
Dẫn truyện: Thị vệ trung thành dẫn đầu, gánh hành lý giúp cho chiến binh diệt rồng mà không một lời oán trách.
|
|
Dẫn truyện: Chiến binh diệt rồng tự xưng đã trải qua trăm cuộc chiến tỏ vẻ xem thường anh ta, nhưng bản thân anh không quan tâm đến việc này.
|
|
(Leon khiêng chiếc rương nặng nề chứa đựng trang sức đẹp đẽ, từng bước khệ nệ bước lên sân khấu.)
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Anh ta tự xưng đã diệt vô số rồng, còn tôi chẳng qua là tên vô danh tiểu tốt, tôi chỉ thay anh ấy gánh hành lý mà thôi.
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Thanh kiếm trong đá này nghe nói là báu vật trong số những báu vật, chỉ có anh hùng mang thiên mệnh mới xứng đáng có được.
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Đã sớm nghe danh chiến binh diệt rồng chiến tích hiển hách, để xem anh ấy sẽ dùng bảo kiếm để hàng phục ác long như thế nào.
|
|
|
|
(Ác long từ xa bay đến, gầm lên một tiếng, phun ra ngọn lửa đốt cháy phối cảnh mặt trời lặn ở phía trên sân khấu. Trước đó nhớ kiểm tra kỹ xem tấm chắn lửa bên cạnh mặt trời có được lắp chưa, nếu chưa thì hãy tháo mặt trời xuống, để tránh xảy ra sự cố, rồi bị khán giả tố cáo.)
|
|
Dẫn truyện: Lúc này ác long bay từ trên trời xuống, dừng chân nghỉ ngơi ở làng quê ngoại thành này.
|
|
Ác long: Để ta xem, mơ ước màu vàng nên tìm ở đâu?
|
|
|
|
(Thị Vệ C lên sân khấu, đi sau lưng Leon, hai tay trống rỗng, rất thảnh thơi.)
|
|
Thị Vệ C: Ác long à ác long, nếu ngươi nghe qua danh của ta, thì khuyên ngươi nên tìm đường lui đi!
|
|
Ác long: Con người bé nhỏ nói chuyện thật vô vị, toàn là những từ ngữ nhảm nhí, thật tức cười.
|
|
Thị Vệ C: Ta nhìn xa biết rộng, không muốn so đo với ngươi, chỉ khuyên ngươi nên tự biết suy nghĩ cho bản thân đi.
|
|
Thị Vệ C: Đừng đợi đến khi ta dùng bản lĩnh thật, thì ngươi mới than thở rằng vì sao trên đời không có thuốc ân hận.
|
|
Ác long: Hahaha, con người nhỏ bé kia bản lĩnh không lớn, nhưng khẩu khí không nhỏ.
|
|
Ác long: Nếu ngươi có bản lĩnh gì, hãy đừng ngần ngại mà cho thiện long ta thấy đi.
|
|
|
|
Dẫn truyện: Vị tôn quý nhất đó cũng đã đuổi kịp bước chân của các thị vệ.
|
|
(Ánh đèn rảo quanh rìa sân khấu, cuối cùng dừng lại trên người công chúa. Công chúa điện hạ dũng cảm cuối cùng đã xuất hiện lần nữa rồi!)
|
|
Công chúa: Đuổi ác long ra khỏi lãnh thổ của vương quốc vốn là nhiệm vụ của ta.
|
|
Thị Vệ C: Công chúa tôn quý, xin cho phép tôi khiêu chiến với ác long đó.
|
|
Thị Vệ C: Tôi đã trải qua vô số trận chiến, bảo vật hộ thân, diệt ác long đó há chẳng phải là chuyện nằm gọn trong lòng bàn tay?
|
|
Công chúa: Ta cho phép. Ác long hung ác, ngươi nên cẩn thận hơn.
|
|
Thị Vệ C: Tôi đã từng đánh bại độc long trong thung lũng, chọn được một món quý nhất trong vô số báu vật.
|
|
Thị Vệ C: Có được chiếc áo choàng thần kỳ này, ai cũng đừng nghĩ sẽ tìm được vị trí của tôi.
|
|
(Nhân lúc khán giả tập trung nhìn vào áo choàng, thì Thị Vệ C đột nhiên biến mất!)
|
|
|
|
Thị Vệ C: (Sau cánh gà) Ai lại có thể đoán được vết tích của tôi giữa dòng người, chỉ để chờ đợi thời cơ tập kích!
|
|
|
|
Ác long: Thiện long nói ngươi có bản lĩnh gì, đều chỉ là bỏ công vô ích mà thôi.
|
|
Ác long: Chẳng lẽ là con người nhỏ bé với lá gan cỏn con đã sớm muốn bỏ trốn, hiện giờ chỉ là đang diễn tập trước?
|
|
|
|
Dẫn truyện: Khoác lên chiếc áo tàng hình, ẩn mình giữa mọi người, ai có thể phát hiện ra anh ta?
|
|
Thị Vệ C: Ác long dám bại hoại danh tiếng của ta, đường đường chiến binh kỳ cựu làm sao mà sợ hãi cơ chứ!
|
|
Thị Vệ C: Đã khuyên ngươi rút lui mấy lần, ác long quả là ác long, thật không biết điều.
|
|
Thị Vệ C: Chờ ta thể hiện bản lĩnh thật, thì ngươi sẽ biết thế nào là hối hận không kịp.
|
|
Ác long: Thiện long ngược lại đã khuyên ngươi đừng nên phí sức, và còn bản lĩnh gì đó, hãy mau thi triển đi.
|
|
Thị Vệ C: Nơi... nơi này không tiện, chúng ta qua bên kia tỷ thí!
|
|
Dẫn truyện: Ác long nghe xong nhoẻn miệng, như cười như không, không nói thêm, chỉ đồng ý đổi chiến trường.
|
|
(Hạ màn. Sau khi màn đã hạ xuống, hãy chỉnh sửa chút ít phối cảnh trên sân khấu, đồng thời hãy nhớ dập lửa trên đạo cụ mặt trời đó!)
|
|
|
|
Dẫn truyện: Trong chớp mắt, ác long đã đến địa điểm mà chiến binh diệt rồng chỉ định.
|
|
Dẫn truyện: Công chúa và thị vệ trung thành của cô cũng đuổi theo như bay, bám sát theo ác long.
|
|
Dẫn truyện: Muốn hỏi chiến binh diệt rồng? Anh ta vẫn đang chần chừ, không biết có phải đang mưu tính chiến lược không.
|
|
|
|
(Thị Vệ C lên sân khấu, cứ đi vòng quanh thanh kiếm trong đá, nhưng lại không rút kiếm.)
|
|
Thị Vệ C: ...Ác long à ác long, thủ đoạn của chiến binh diệt rồng, ngươi sẽ được nếm mùi ngay thôi!
|
|
Thị Vệ C: Ta đã từng vượt qua băng giá, leo lên núi cao, vào sâu trong bí cảnh, đánh bại con rồng tham lam...
|
|
Thị Vệ C: Mới có được thanh bảo kiếm chỉ có anh hùng cái thế mới xứng đáng có được này.
|
|
Thị Vệ C: Ác long nếu biết điều thì hãy mau mau rời đi, nếu không thanh bảo kiếm chém đá như chém bùn này, e là cả vảy rồng cũng khó mà địch lại.
|
|
Ác long: Hahahaha, con người nhỏ bé cứ tính kế đủ đường, ác long lại nói rằng đó là công cốc mà thôi.
|
|
Ác long: Ta cứ ở đây không né đi đâu hết, các ngươi cứ thoải mái rút kiếm thử đi.
|
|
|
|
Dẫn truyện: Thôn dân đứng xem xung quanh làm gì trông thấy qua cảnh tượng này chứ, mấy người nóng lòng muốn thử, để tìm hiểu điều kỳ diệu bên trong.
|
|
Dẫn truyện: Một nông dân bước lên khiêu chiến, chỉ là không biết đôi tay anh ta quen cầm cuốc, liệu có thể cầm chắc được thanh kiếm này không?
|
|
(Nông dân lên sân khấu, vứt đi cái cuốc trong tay, đến bên cạnh thanh kiếm.)
|
|
Nông dân: Nếu nói về thể lực, tôi chưa chắc đã thua những người có địa vị cao quý trong cung.
|
|
(Người nông dân lấy hết sức bình sinh, muốn rút thanh kiếm ra, nhưng thanh kiếm chẳng chút lay động.)
|
|
Nông dân: Ơ! Tôi tự cho rằng mình đủ sức, nhưng vẫn không làm gì được nó.
|
|
Dẫn truyện: Người nông dân lấy hết sức, nhưng thanh kiếm trong đá vẫn không chút lay động.
|
|
Dẫn truyện: Còn công chúa và thị vệ trung thành của mình vì lý do riêng, nên đã từ bỏ cơ hội khiêu chiến.
|
|
Dẫn truyện: Trước đó ác long vẫn luôn âm thầm quan sát, cho đến lúc này cuối cùng đã hết kiên nhẫn.
|
|
Ác long: (Chán chường) Nè, ta chán nghe những lời khua môi múa mép đó rồi, rốt cuộc khi nào mới có thể lấy bản lĩnh thật của con người ra cho ta thẩm định?
|
|
Ác long: Thiện long khuyên ngươi đừng nên kéo dài thời gian nữa, chi bằng lập tức rút kiếm đi!
|
|
Thị Vệ C: Đường... đường đường chiến binh diệt rồng, sao có thể nghe theo ác long sắp đặt.
|
|
Ác long: Làm gì có chiến binh diệt rồng, chẳng qua là bản lĩnh nói bừa hơn người một bậc mà thôi.
|
|
Ác long: Cái gì mà chiến binh, thật tức cười. Không tin hãy đi hỏi mấy đứa trẻ xem, cả chúng nó cũng nhìn thấu được đấy.
|
|
|
|
Dẫn truyện: Chẳng lẽ quả thật giống như ác long đã nói, con người nhỏ nhất trong số những con người nhỏ bé, cũng có thể nhìn thấu chân tướng bên dưới lớp áo giáp kia?
|
|
(Đứa trẻ lên sân khấu, nhìn về phía ác long trước, rồi nhìn về Thị Vệ C.)
|
|
Đứa trẻ: Đó chính là ác long trong ca dao, lớn hơn so với tưởng tượng... Nhưng em không sợ!
|
|
Đứa trẻ: Chiếc nón giáp tỏa sáng, sao lại vang lên tiếng lạch cạch? Anh ta mở miệng, sao lại không nói lời nào?
|
|
|
|
Ác long: Tuy nói rằng thêm món không phải là ý của ta, nhưng món điểm tâm dâng lên đến miệng, có lý nào mà không thưởng thức!
|
|
Dẫn truyện: Nói rồi ác long há miệng, nuốt chửng lấy mơ ước của chiến sĩ diệt rồng.
|
|
(Thị Vệ C đứng nguyên tại chỗ, do quá khiếp hãi mà không thể cử động, còn ác long thì bay lên cao, lao thẳng xuống, ít nhất phải bay khoảng 50m, phát ra tiếng gầm đủ để làm rung chuyển sân khấu, rồi nuốt chửng ánh sáng đen chảy ra từ bộ giáp của Thị Vệ C. Thị Vệ C vẫn đứng tại chỗ, không hề cử động, thanh kiếm trong đá bị anh ta vứt một bên. Nhưng, lúc vứt thì phải nhớ nhẹ tay một chút, tránh làm hỏng đạo cụ sân khấu.)
|
|
|
|
Ác long: Phèo phèo, quả nhiên giống như ta đã đoán, mơ ước đã mục rữa từ lâu thật không xứng là món ăn lý tưởng.
|
|
Ác long: Mơ ước của hắn giống như trái táo đã thối nát, ăn vào chỉ làm mất khẩu vị.
|
|
(Ác long tỏ vẻ gớm ghiếc, xỉa xỉa răng, rồi bay khỏi thôn làng. Thị vệ trung thành và những người khác đứng ngẩn người, còn công chúa thì thở dài một tiếng.)
|
|
|
|
Thị Vệ Trung Thành: A! Chiến binh diệt rồng lại bại dưới tay ác long.
|
|
Công chúa: Xem ra chiến tích vô số chẳng qua là tự khoa trương, miệng lưỡi thế nào cũng không cứu được anh ta.
|
|
Dẫn truyện: Ác long bay khỏi thôn làng, để lại "chiến binh diệt rồng" đã mất đi mơ ước không biết phải làm gì.
|
|
(Hạ màn. Nhớ phải đợi ác long bay xa rồi mới kéo màn, nếu không sự chú ý của khán giả sẽ không tập trung vào công chúa.)
|
|
|
|
Màn Cuối
|
|
(Ngoại ô vương thành, công chúa điện hạ và tùy tùng trung thành của cô đến trước cổng hang động nơi ác long đang nghỉ ngơi.)
|
|
|
|
Công chúa: Mắt thấy, mặt trời đã lặn xuống phía Tây, mặt trăng đang sắp lú lên từ phía Đông.
|
|
Công chúa: Kỳ hạn mà ác long định ra đã sắp đến, mà tôi lại chẳng thể đạt được mục đích của chuyến đi này.
|
|
Công chúa: Các dũng sĩ nổi danh đều đã lần lượt khiêu chiến ác long, đến cuối cùng ai ai cũng đều thất bại trở về.
|
|
Công chúa: Trước khi xuất phát tôi đã thề sẽ tự mình tiêu diệt ác long...
|
|
Công chúa: Nhưng giờ đây tôi lại không khỏi lo lắng lời thề này có trở thành lời khoác lác khiến mọi người cười chê hay không...
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Công chúa đang buồn rầu vì sứ mệnh, là thị vệ trung thành nhất của cô ấy, tôi nên chủ động chia sẻ âu lo với cô.
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Danh hiệu của tôi không đáng nhắc đến, nhờ được công chúa ưu ái nên mới có chỗ đứng trong cung.
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Những sự tích của các dũng sĩ đó tôi không biết gì nhiều, nhưng con người của công chúa và sự cần mẫn thường ngày của cô, làm sao tôi không biết được?
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Xin công chúa đừng tự đánh giá thấp bản thân, chi bằng hãy xem xét kỹ càng những sai sót của các "dũng sĩ".
|
|
Công chúa: Lời anh nói quả thật có lý, để tôi nhớ lại từng hành động và lời nói của họ xem nào.
|
|
|
|
Dẫn truyện: Công chúa nhớ lại, ai là kẻ bề ngoài mạnh mẽ bên trong trống rỗng, tự cao tự đại? Ai là người ăn nói mạnh miệng, nhưng lại không chút công lao?
|
|
(Thị Vệ A lên sân khấu, mặt mày ủ rũ nhìn về khán giả. Ánh sáng chiếu lên người anh ta.)
|
|
Thị Vệ A: Tôi tự xưng dũng sĩ, danh chấn thiên hạ, nhưng lại bị ác long nhìn thấu, thật ra là mắt cao tay thấp, không biết tự lượng sức mình.
|
|
Thị Vệ A: Tôi không hề có năng lực đương đầu với cường địch, nhưng sự tự tôn yếu đuối này cũng khó mà từ bỏ.
|
|
Thị Vệ A: Người xung quanh nói rằng tôi nói năng ngông cuồng, tôi chỉ sợ bị người khác xem thường.
|
|
(Ánh sáng chiều về phía công chúa.)
|
|
Công chúa: Như ác long đã nói, mơ ước của dũng sĩ trông thì to lớn nhưng thật ra là trống rỗng.
|
|
Công chúa: Anh ta có gan, nhưng không có năng lực tương xứng với lá gan đó.
|
|
|
|
Dẫn truyện: Công chúa nhớ lại, ai đã tin rằng đã có sách lược chu toàn, lúc lâm trận lại chạy là thượng sách?
|
|
(Thị Vệ B lên sân khấu, sợ hãi và đau lòng nhìn về phía khán giả. Ánh sáng chiếu lên người anh ta.)
|
|
Thị Vệ B: Tôi vì để bảo toàn cho bản thân, chỉ có thể nghĩ ra cách chạy là thượng sách, để cho người khác thay thế vị trí của mình.
|
|
Thị Vệ B: Tôi từng nghĩ rằng mình có thể nghĩ ra diệu kế hàng phục ác long, nhưng thực tế vì tôi quá nhát gan nên trốn còn không kịp.
|
|
Thị Vệ B: Người xung quanh chỉ biết tôi gặp dữ hóa lành, nhưng không biết mỗi lần lâm nguy tôi đều không biết xấu hổ mà vứt bỏ đồng đội.
|
|
(Lúc này cũng phải chiếu sáng!)
|
|
Công chúa: Anh ta tự xưng là mưu sĩ nhưng lại không có sách lược hay ho nào, đối diện với hiểm cảnh cũng không dám đứng ra gánh chịu.
|
|
Công chúa: Cẩn thận đương nhiên là chuyện đúng đắn, nhưng rời bỏ chức trách, để người khác thay mình gặp nguy, thì thật không giữ chữ tín.
|
|
|
|
Dẫn truyện: Công chúa nhớ lại, ai là người nói năng luôn miệng, không dám nhìn thẳng hiện thực, mà chỉ suốt ngày khoe khoang về công trạng trong quá khứ?
|
|
(Thị Vệ C ngượng ngùng bất an nhìn về khán giả. Ánh sáng chiếu lên người anh ta.)
|
|
Thị Vệ C: Các thu hoạch trong những trận chiến đã qua chứng minh rằng tôi đều nói sự thật, chẳng qua là ngày nay tôi không muốn đối địch với đối thủ có thực lực chênh lệch quá xa.
|
|
Thị Vệ C: Hướng về điều lợi và tránh xa nguy hại là bản tính của con người, tôi đã sớm thành danh rồi, vì sao phải xả thân báo quốc chứ?
|
|
(Nhân lúc ánh sáng chiếu về phía công chúa, ba thị vệ lặng lẽ xuống sân khấu.)
|
|
Công chúa: Bất luận những trải nghiệm của anh ta là thật hay giả, chìm đắm trong vinh quang quá khứ quả thật không đáng tự hào.
|
|
Công chúa: Xem ra tinh thần của anh ta đã mục rữa từ lâu, quên mất thế nào là cao thượng và mơ ước, thậm chí còn lấy sự lãng quên làm vinh quang.
|
|
|
|
(Công chúa nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm mỏng trong tay, đồng thời ngẩng mặt lên, nhìn về bầu trời phía xa.)
|
|
Công chúa: A, có lẽ họ không hoàn thành được sứ mệnh xua đuổi ác long, nhưng tôi...
|
|
Công chúa: Tôi ngoài quyết tâm của mình ra, thì chỉ còn thanh kiếm mỏng này, làm sao so bì với ác long?
|
|
(Leon đi về phía công chúa, nhẹ gật đầu thể hiện sự quyết tâm.)
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Trong cung, tôi chẳng qua là một người đứng quan sát bên cạnh công chúa.
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Trong mắt tôi, công chúa tuyệt đối không phải người có chí mà bất tài, hay thích theo đuổi những điều viển vông đâu.
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Cũng tuyệt đối không phải hạng người bạc bẽo vứt bỏ đồng đội trong tình cảnh hiểm nguy.
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Chí cầu tiến và cần cù của công chúa, và cả mơ ước tựa như vàng bạc kia nữa, đều vô cùng rõ rệt.
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Công chúa điện hạ tôn quý của tôi, xin đừng tự xem thường bản thân, hãy tin tưởng chính mình, tin vào mơ ước của mình...
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Tin chắc rằng người nhất định sẽ tiêu diệt được ác long nuốt chửng mơ ước kia!
|
|
(Hạ màn. Khi bức màn được kéo lên một lần nữa, ác long đang nằm trong hang động, thần thái có vẻ bất an, khi ác long ra sân khấu nhất định phải cẩn thận, đừng làm rách tấm rèm!)
|
|
|
|
Dẫn truyện: Thời gian bữa ăn chính đã sắp đến giờ hẹn, ác long sửa tên thành "Rồng Đói" đã sớm mất hết kiên nhẫn.
|
|
Ác long: Cả buổi chiều ăn không ít "thức ăn vặt", nhưng dù sao cũng không thể thay thế được bữa ăn chính.
|
|
Ác long: "Thức ăn vặt" rốt cuộc cũng chỉ là "thức ăn vặt", mùi vị khác lạ cũng chỉ làm no nhất thời.
|
|
Ác long: Huống hồ gì những "thức ăn vặt" này cũng chẳng ngon lành gì, ngược lại còn làm ta thấy ngán.
|
|
Ác long: E rằng bây giờ chỉ có ước mơ tựa như vàng chân chính mới có thể thỏa mãn khẩu vị của ta.
|
|
|
|
(Leon rón rén quay trở lại sân khấu, ác long đang xoa bụng của mình, không hề chú ý đến anh ấy.)
|
|
Dẫn truyện: Lúc này anh ấy lén lút đến gần quan sát ác long, chỉ vì người mà anh ấy kính yêu, anh ấy không một chút sợ hãi.
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Đây không chỉ là vì lời hẹn ước với quốc vương...
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Tôi chỉ hy vọng ước mơ của cô ấy có thể thực hiện, cho dù tình hình hiện tại xem ra có vẻ là không có cách nào...
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Ủa? Bộ dạng của ác long trông khác với trước đây, sao nó lại ôm lấy con tim mà lẩm bẩm? Để tôi nghe thử xem nó nói gì...
|
|
Ác long: (Nói một mình) Ta đã phải sớm ngày kìm chế tật ham ăn của mình, cũng không nên xem thường con người nhỏ bé...
|
|
Ác long: Bây giờ trong bụng như đang biển dâng núi sập, làm gì còn sức mà ứng chiến với quốc vương.
|
|
|
|
Dẫn truyện: Thị vệ trung thành nghe thấy rất vui mừng, vội vàng đem tin này nói với cô ấy.
|
|
(Leon vội vàng đi xuống, tiếp theo đó là cùng với công chúa cầm kiếm đi lên. Ánh sáng chiếu lên người công chúa, công chúa vung kiếm thẳng vào ác long!)
|
|
|
|
Công chúa: Bây giờ trong lòng ta đã tràn đầy dũng khí, có thể tự hào cầm kiếm lên.
|
|
Thị Vệ Trung Thành: (Chỉ về trái tim của ác long) Xin hãy nhìn đây! Trái tim của ác long là điểm yếu duy nhất không được che đậy bởi lớp da cứng!
|
|
Thị Vệ Trung Thành: Nhân lúc nó đang suy yếu, không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng!
|
|
Công chúa: Ác long! Vì vương quốc và hòa bình, ta phải phát động khiêu chiến với ngươi! Xem đây!
|
|
(Công chúa nhảy lên, đâm một nhát chí mạng vào tim của ác long. Ác long vội vàng đứng dậy, dang đôi cánh định ngăn cản, nhưng công chúa đã nhảy liên tục mấy bước trên thân hình to lớn của ác long, rồi một kiếm đâm vào tim của nó!)
|
|
Ác long: Á! Con người bỉ ổi!
|
|
Dẫn truyện: Công chúa xả thân đâm vào một nhát, giống như cô mong ước, ác long đã bị đánh bại.
|
|
(Ác long ngã xuống cái rầm. "Cái rầm" chỉ cần dùng hiệu ứng âm thanh để phát ra là được! Đừng có thật sự ngã xuống cái rầm như thế, sân khấu sẽ sập đó!)
|
|
|
|
Công chúa: Chỉ cần không từ bỏ sự cao thượng và mơ ước, cánh cổng của thế giới sẽ mở ra cho mình.
|
|
Công chúa: Thị vệ trung thành, cũng cảm ơn anh đã luôn bên cạnh ta, anh tuyệt đối không phải người vô danh.
|
|
Công chúa: Theo trào lưu gần đây của vương quốc, ta cho rằng danh hiệu này quả thật rất phù hợp với anh.
|
|
(Công chúa điện hạ chỉ về thị vệ trung thành của cô, thế là người thị vệ cũng bắt đầu phát ra ánh sáng màu đen. Rất nhiều rất nhiều lông vũ rơi xuống từ phía trên sân khấu, thị vệ vừa xoay người, vừa chầm chậm bay lên cao, hạ màn.)
|
|
|
|
Dẫn truyện: "Đôi cánh đen đập tan tuyệt vọng, thị vệ trung dũng quyết đoán", người vô danh đã có được danh hiệu hoàn toàn mới.
|
|
Dẫn truyện: Cuối cùng, phần cuối của câu chuyện, công chúa đã đích thân xua đuổi ác long, bảo vệ hòa bình cho vương quốc.
|
|
Dẫn truyện: Thật đáng vui mừng, thật đáng vui mừng.
|