2022-04-24 14:49:08 +05:30

20 lines
1.8 KiB
Plaintext

Rất lâu về trước, bờ bên kia sông vẫn chưa có bến cảng, chỉ có một vách núi với khói mây bao phủ.
Chủ nhân của ngọn núi này vẫn chưa quyết định sẽ trồng gì ở đây, thì đã bị người khác nhanh chân giành mất.
"Chờ khi nào gốc cây này lớn thêm một chút, tôi sẽ hái lá, nghiền thành trà cho mọi người uống."
"Đến lúc đó sẽ gọi hết Lưu Vân Tá Phong, Lí Thủy Điệp Sơn bọn họ đến đây..."
"Đã tùy tiện trồng cây trên lãnh địa của tôi, mà còn có mặt mũi nói câu này sao."
Thân là Sơn Vương thiếu nữ tuy đã đáp lại một cách đầy phẫn nộ, nhưng vẫn luôn liên tưởng về hương thơm của lá trà.
Sau đó, có người đã âm thầm đem mảnh ngọc này cột lên cành cây mỏng manh của gốc cây nhỏ.
Rồi sau đó nữa, chủ nhân của ngọn núi đã trở về, nhưng lại biến thành một bộ dạng hoàn toàn khác hẳn,
Cũng đã mất đi ngón tay để có thể tháo gỡ sợi dây. Đó là chuyện rất lâu về trước...
Rất nhiều năm sau, cành cây của nó được cư dân sống trong núi đem gieo cấy ở bờ bên kia sông.
Hương trà cũng được chuyển từ Trầm Ngọc Cốc sang Cảng Liyue, rồi tiếp tục truyền sang nhiều nơi khác.
Có rất nhiều truyền thuyết về cây trà ở Trầm Ngọc Cốc. Trong đó có một truyền thuyết kể rằng:
Bất luận điều kiện nguồn nước, thổ nhưỡng và ánh nắng như thế nào đi nữa, thì loại cây này chỉ phát triển tươi tốt ở Trầm Ngọc Cốc.
Là vì chúng vẫn nhớ quá khứ thuở xa xưa, lời hẹn ước của những người bạn cũ ở bên cạnh cây trà non.