2022-04-24 14:49:08 +05:30

19 lines
1.4 KiB
Plaintext

Trên vách núi cổ xưa màu chu sa, cũng từng nở rộ đóa hoa xinh đẹp.
Vào những năm tháng máu đen tuôn chảy, cũng chưa từng nhiễm chút bùn nhơ.
Thiên Nham vững chắc, núi vững khó dời. Dù cho đối mặt với yêu tà đen tối thì cũng sẽ như thế.
Sơn dân trầm lặng và trăng sáng tựa màu sắt lạnh, đã dựng nên cho họ một trận địa tĩnh mịch.
"Người con gái của vách đá cheo leo và tinh thể lưu ly, xin đừng vì ta mà rơi lệ"
"Ta sinh ra dưới bóng râm của Thiên Hoành, chiến đấu để báo đáp ân huệ của Nham Vương"
"Đem tính mạng ký thác cho Dạ Xoa tứ thủ, đi về phía vực sâu ánh sáng"
"Trên con đường rợp bóng âm u, có những tinh thạch lơ lửng trên vách đá"
"Dòng chảy ô uế cuộn trào nơi vực sâu, có yêu ma đang mai phục bên dưới"
"Rất nhiều thứ khủng khiếp và không tưởng, đều không thể làm ta thấy sợ hãi"
Gió đêm đã làm gián đoạn tiếng nói của quân sĩ Thiên Nham, khiến anh không thể nói ra lời từ biệt.
Chỉ để lại đóa hoa nhỏ bé này cho cô con gái của sơn dân, để làm kỷ vật lãng quên.
"Điều duy nhất làm ta lo lắng bận tâm, chỉ là lãng quên và mất mát"
"Nếu vận mệnh có vùi chôn ta ở vùng đất không tên, cũng xin đừng quên mất tên ta"